Nghe Tiếng Trái Bần Rơi
Hồ Tĩnh Tâm
Bông tra trôi vàng rực triền sông
Bông lục bình tím sao mà tím vậy,
Tân Quy ơi, chỉ một lần gặp ấy
Mà xốn xang nỗi đợi bấy nhiêu năm!
Chim Gầm Ghì kêu những tối không trăng
Người bỏ chòi chạy về theo con nước
Con cò đứng dầm chân bãi trước
Còn biết thương bông so đũa trên bờ.
Ta về làng tập tễnh mấy câu thơ
Mẹ kể chuyện, tháng hai mùa cá cháy
Mùa so đũa đơm bông, mùa đậu rồng kết trái
Những bầy chim điên điển kéo nhau về;
Đêm bềnh bồng tình nghĩa phu thê
Rọi mù u chập chờn căn nhà lá,
Tiếng đờn kìm nỉ non lời vàng đá
Hương cau dài nỗi nhớ xôn xao.
Em bây giờ em ở nơi nao
Cánh cò trắng chao qua lời dân dã
Trái xoài chín phơi màu thương thương qúa
Bầy le le lặn lội bến sông xưa.
Em cùng anh đi hết mùa mưa
Đi hết mùa rao rao gió chướng
Mùa trái chín mật ươm lời đườm đượm
Gọi ta về trong điệu lý chim quyên,
Thổn thức với trăng khuya giãi bóng bên thềm
Nghe rau đắng kết lời nguyền lìm lịm.
Tân Quy ơi! Còn gì hơn sắc tím
Bông lục bình bịn rịn bước chân đi?
Biết có tình chi? Biết có tình chi?
Ta thao thức với cồn cào sông nước
Nghe tiếng trái bần rơi, rơi từ muôn thuở trước
Gọi ta về! Tân Quy hỡi, Tân Quy!..
HTT
Thứ Năm, 28 tháng 6, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét