Thứ Năm, 28 tháng 6, 2007

Quê hương những cánh cò chớp sáng

QUÊ HƯƠNG NHỮNG CÁNH CÒ CHỚP SÁNG

Hồ Tĩnh Tâm


1.
Dòng Cổ Chiên mãi miết chảy dài theo huyền thoại
Những cánh cò từ trong ca dao bay vào nỗi đợi
Lầm lũi những rặng bần vặn vẹo gốc cây sần sụi
Tuổi thơ tôi bập bềnh theo con nước
Đạn bom bằm nát cả ngực sông

Mẹ dắt tôi qua cầu tre chỉ vào ngôi trường và nói
Con sẽ thành người tốt hơn nếu như con biết chữ
Trái đất chật lắm rồi sẽ không còn chỗ
Cho sự biếng lười cho người nhát sợ
Con hãy vịn thanh cầu đi hết tuổi thơ con

2.
Tôi biết sông có những lối mòn trong ký ức
Như những cánh cò vẫn bay vẫn bay từ muôn thuở
Cho dẫu thét gào những trận bom trận pháo
Ngực mẹ gầy tóp teo bao đắng cay tủi nhục
Thời gian chảy xiết những dòng trôi

Lận mấy chữ trong lưng tôi chạy trốn tình yêu của mẹ
Cuộc sống rộng hơn nhiều mớ chữ nghĩa trong ngôi trường nhỏ bé
Xuôi ngược những dòng sông tôi đi tìm chân lý
Vẫn không ra khỏi những lời ru duềnh theo mùa nước đổ
Lời mẹ dẫn qua cầu vẫn cột chặt hồn tôi

3.
Đã bao lần tôi gục xuống tưởng chừng không dậy nổi
Những mảnh gang và những viên đạn chì nóng hổi
Giá của sự vượt lên đen ngòm từng vết sẹo
Tôi gượng dậy trong vòng tay đồng đội
Thấy mình nhỏ nhoi trong giọng hát ầu ơ

Những dòng sông chảy xiết từ ký ức
Nâng tôi lớn lên qua muôn ngàn cơ cực
Qua muôn ngàn thách đố giữa sống và chết
Đưa tôi về lại bến xưa có mùa trong mùa đục
Nao niết thời gian rung vọng tiếng ru hời

4.
Tôi trở về làng cùng chiếc ba lô lép xẹp
Dấu chân chấm đường làng gọi về mùa xúc tép
Bông lục bình tím suốt chiều thổn thức
Nhịp cầu tre rung theo từng nhịp tim hồi ức
Bến Bình Lương ơi bến Bình Lương

Tôi úp mặt vào mịn màng cát ướt
Khóc nấc một tình yêu không thể nào nguôi được
Lớn hơn cả vòm trời tôi hằng mơ ước
Lớn hơn cả cuộc đời của chính tôi trong tiềm thức
Mẹ đã hóa cánh cò bay vào ca dao

5.
Kẻ giết người không ai xa lạ
Nó ở sát nhà tôi phía bên kia ao cá
Từng mổ bụng moi gan hăm he cả làng cả xã
Ngoạm từng đống đô la tim lạnh như băng giá
Lòng tôi sôi nỗi réo gọi trả thù

Nhưng mẹ hiện về mẹ hiện về chập chờn trong giấc ngủ
Bồng bồng lời ru năm canh chày thức đủ
Dân tộc mình ai không là máu mủ
Cùng trứng mẹ Âu Cơ chúng ta sinh dưới mặt trời rực rỡ
Những lầm lỡ thường tình muôn thuở chiến tranh

6.
Đêm tôi nằm mơ những cánh cò bay rợp trời rợp đất
Những cánh cò dầu dãi nắng mưa sớm chiều tất bật
Bay xa bay xa từ trong những đớn đau có thật
Máu chảy thành sông quặn từng cơn đau thắt
Xé quả thị bà tiên để sống làm người

Vết thương đã lành trên da thịt
Mất một bàn chân vẫn còn một bàn chân đứng dậy
Mất một cánh tay vẫn còn một cánh tay ôm vào lòng tổ quốc
Còn một mắt ư tôi vẫn thấy mẹ về trong ký ức
Cánh cò bay trên những rặng bần xanh

7.
Ơ ầu ơ lời ru chao cánh võng
Tiếng mẹ đêm hè trắc ẩn từng con sóng
Sóng bắt nước từ những miền hy vọng
Xòe chín nhánh sông ươm từng mầm sống
Sự hồi sinh cũng quặn thắt cơn đau

Tôi vùi vào hương bưởi hương chanh hương đồng rơm rạ
Cuộc sống ru tôi mơn xanh từng chiếc lá
Đời chở che tôi sợi nắng vàng óng ả
Sóng nước vỗ muôn đời những tình yêu thủy chung vàng đá
Quê hương những cánh cò vẫn chớp sáng tương lai

Vĩnh Long, tháng 1 năm 05
H.T.T.

1 nhận xét:

Hồ Tĩnh Tâm nói...

Hồ Tĩnh Tâm tạo Blogs này lúc 7g45 ngày 28 tháng 6 năm 2007, như là một món quà tặng cho bản thân những ngày buồn vào mưa tháng hạ.

Xin chân thành cám ơn tất cả những ai đã chịu khó vào trang này!

HTT