QUÊ HƯƠNG
Hồ Tĩnh Tâm
Cơn lũ tràn qua tóc bạc mẹ già
Quê hương đơm vàng mùa điên điển
Bầy cồng cộc đuổi nhau trên cánh đồng mênh mông như biển
Khói cơm chiều theo con nước lan xa
Đêm ầu ơ chao nghiêng lời huyền thoại
Cô Tấm về giặt áo trên sạp nước sau nhà
Bìm bịp kêu đôi trầm buồn khắc khoải
Trái bần rơi gieo nỗi nhớ chia xa
Quê hương quê hương cháy trong từng nỗi đợi
Hương mận len vào giấc ngủ suốt đêm trăng
Eo óc canh gà thức trời sao vời vợi
Nẻo đường khuya mùi cỏ dại nồng hăng
Bài vọng cổ chòng chành nghiêng bến nước
Cây còng im rợp bóng tuổi thơ xưa
Con cá thòi lòi trầm tư không hiểu được
Tấm lưng gầy mẹ cõng cả cơn mưa
Lục bình trôi đưa những mùa cổ tích
Tím hoàng hôn theo con nước sau hè
Ai dập chiếu rung màn đêm u tịch
Rọi mù u rưng rức cả bờ tre
Chiếc cầu khỉ nối hai bờ tiềm thức
Mùa đốt đồng mùi khói chạnh tương tư
Con lìm kìm quẩn quanh tìm hồi ức
Câu ca dao dệt áo lụa nhân từ
Quê hương quê hương bông bầu bông bí
Tiếng vạc sành nao niết suốt đêm thâu
Ngôi nhà nhỏ mái lá dừa dung dị
Lợp tuổi thơ nỗi nhớ bạc đầu
Những chiều mưa phập phồng bong bóng nước
Con trâu nằm nhai lụi cả thời gian
Lối cỏ rũ ướt đầm lời hẹn ước
Sáo sang sông để lạnh cả cung đàn
Ta về làng tìm dấu cũ quê hương
Mùa đang giêng ngực rằm căng thổn thức
Câu hát lý thắp bùng trong lồng ngực
Còn đâu xưa ôm ấp những con đường
Hoài vọng mà chi quê hương là có thật
Bóng chim câu dài tít nẻo đường đời
Nhịp sống thở bồi hồi trong ruột đất
Ta chạnh lòng một tiếng gọi quê ơi
Tháng 3 năm 2005
H.T.T.
Thứ Năm, 28 tháng 6, 2007
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét