Thứ Năm, 28 tháng 6, 2007

thơ viết ở Đại Lải tháng 7 năm 2006

SẼ CÓ MỘT NGÀY
Hồ Tĩnh Tâm


Nhất định có ngày em sẽ nhớ anh
Người đàn ông yêu em hơn chồng em gấp bội
Người đàn ông khiến em thành tội lỗi
Của ngàn đời trần thế yêu đương!

Nhất định có ngày em sẽ tơ vương
Về tất cả những gì anh nói
Về câu chữ cháy bùng anh réo gọi
Hỡi người đàn bà làm vấp ngã tim anh!..

Nhất định có ngày anh hét giữa thiên thanh
Rằng em sinh ra để cột đời anh lại
Rằng ngàn năm vẫn ngực trần con gái
Rót vào anh …
rót mãi…
nỗi đau này.

Nhất định có ngày, nhất định em say
Những con chữ vô hồn anh xếp thành khát vọng
Đã là biển thì đêm ngày phải sóng
Đã là nhau nhàu nát có là gì?

Mai xa rồi, em hãy nói đi
Dù sẽ chẳng là chi đi chăng nữa
Thì trái đất vẫn là nơi thắp lửa
Đốt lòng nhau bỏng cháy quá đi thôi!

Nhất định có ngày em sẽ thuộc về tôi
Khi nấm mộ rưới đầm đìa nước mắt
Em nhìn lên thấy trời đau thắt
Giữa trần gian cô độc trái tim này.

Đại Lải, 13.7.06




TÔI VÀ CUỘC TRUY HOAN CỦA MUỖI
Hồ Tĩnh Tâm


Hai mươi năm tôi ngủ không mùng
Những con muỗi nhà tôi quen tôi từng giọt máu
Những con muỗi nhà tôi không cần nơi ẩn náu
Thịt da tôi là giường chiếu chúng truy hoan;
Hai mươi năm tôi bất chấp lo toan
Máu tôi đỏ như hoàng hôn chín đỏ
Những con muỗi nhà tôi hiểu hơn tôi điều đó
Vậy mà em…
em hỡi…
vậy mà em!..

Hai mươi năm tôi thác loạn thành dòng
Những thác loạn trên cánh đồng của giấy
Tôi biến hoá những điều không thể thấy
Của thiên đường, của địa ngục, của mung lung
Của thẳm sâu cảm thức tột cùng
Đến chín rụng những gì yêu và ghét
Đời trần tục nhóm lửa lên đốt hết
Thơ làm gì khi trống vắng tình em
Tôi thả buông tôi như thả buông đèn;
Tha hồ đốt hỡi những bầy muỗi đói
Tôi đã tung hê hết điều réo gọi
Máu vẫn còn tôi có tiếc gì đâu!

Hai mươi năm tôi tận hiến tận sinh
Tôi sống bản năng đến từng hơi thở
Tôi chỉ cần một điều em phải nhớ
Máu tôi không cạn bao giờ!

Đại Lải, 13.07.06



CHIẾC XE NGỰA CHIỀU HÔM
Hồ TĩnhTâm

Như từ huyền sử xa xưa
Vẳng trong tiếng gió chạnh đưa xuống đời
Chiếc xe ngựa của tôi ơi
Gập ghềnh dốc núi chở lời hoàng hôn
Sợi buồn vấn vít chiều thôn
Ai ru câu lý trắng hồn cỏ lau
Nhân tình qua bấy cơn đau
Vó câu khấp khểnh gõ nhàu thời gian
Thẳm sâu cõi thế cung đàn
Giọng người gọi nát nỗi hàn huyên xa
Lênh đênh trong cõi ta bà
Ta trần gian đến nỗi tà cơn mê
Đổ theo triền dốc lối về
Chiếc xe ngựa chở nặng nề truân chuyên
Ví dầu cỏ biết xe duyên
ú liu chim quạ cũng chuyền cành khô
Bánh xe xiết rảnh mơ hồ
Song song thẳng xuống nẻo Hồ Tịnh Tâm

Đại Lải, 11.7.06




CÓ NHIỀU ĐÊM NHƯ THẾ
Hồ Tĩnh Tâm




Tôi đã thức rất nhiều đêm như thế
Để lắng nghe lời gió kể về em
Tôi đã thức rất nhiều đêm như thể
Tự thắp lên một đốm lửa đèn.

Em đâu biết mòn từng đêm cổ tích
Tôi lạc tôi sâu trong cõi vô cùng
Hồn vấp gió trượt chân vào u tịch
Nhú cơn đau thắt ngực lạnh lùng.

Một chấm nhỏ làm nên duyên con gái
Sợi tóc mềm cột chặt lối tương tư
Ngón tay uốn cong nẻo chiều mềm mại
Mà vòng tay buông trắng cả thực hư.

Huyền thoại đến bất ngờ như gió thổi
Cả vòm trời con gái cháy thành thơ
Hoài vọng cũ sẽ không còn giữ nổi
Sương khói giật mình ngu ngơ.

Đại Lải, 12.7.06




DỐC ĐỜI
Hồ Tĩnh Tâm
Tặng Hoàng Kim Bảo (H. Thủy Hương)

Cơn gió nhẹ lay một bông cỏ dại
Thắp trong tôi xa ngái những ngày mưa
Đầm đẫm ướt những gì trôi đi mãi
Nỗi truân chuyên nặng gánh mấy cho vừa

Tôi gom hết tuổi tên mình lăn lóc
Dốc đời ơi bạc tóc vẫn chưa thôi
Không ra khỏi chiếc bóng mình nặng nhọc
Đành lê chân theo cánh võng đưa nôi

Lời kinh kệ ru bốn mùa của lá
Bạc phai màu trắng toát cả thời gian
Hoài niệm cũ ghim tôi vào vách đá
Rịn mồ hôi nhỏ xuống cơ hàn

Chợt dốc nắng hửng lên màu cổ sử
Trương Chi ơi đau thắt đến bao giờ
Người với người hư vô từng con chữ
Chẳng kết dòng lại ngoảnh mặt làm ngơ

Dốc trần thế Nam Mô Bồ Tát
Nhiệm màu đâu hương khói là đà
Tuột hết cả Ngân Hà từng vạt
Lạnh hồn ta niệm niệm Di Đà

Ta nhặt nhạnh hết những ngày đã sống
Quăng vào trong bão táp cô đơn
Nghe tim đập tan tành cơn giếng mộng
Trần gian ơi lạnh lẻo mấy cung đờn

Đại Lải, 5.7.06



DỊU DÀNG RỨA HUẾ
Hồ Tĩnh Tâm
Tặng Kim Giang

Dịu dàng chi rứa Huế ơi
Nước hồ Đại Lải cháy lời gọi nhau
Tóc xanh đời vốn bạc đầu
Quả cau đất Vĩnh lá trầu Phú Vang
Dịu dàng chi rứa dịu dàng
Mắt nhung rất Huế bàng hoàng chiều rơi
Giật mình ta gọi ta ơi
Hương Giang bãng lãng rối bời bời nhau
Đường về bạc trắng ngàn lau
Lý con chim quạ kêu đau cả lòng
Thà rằng đừng gặp cho xong
Gặp rồi khổ lắm nỗi đèo bòng người ơi
Cao xanh thăm thẳm là trời
Không soi hết được nửa đời tương tư
Cuộc tình thực thực hư hư
Đêm nay Vĩnh Phúc dường như chạnh lòng

Đại Lải, 5.7.06
H.T.T.


Bữa mô anh về Nguyệt Biều- Hương Thủy được hỷ? HTT



GỞI MỘT NGƯỜI Ở XUÂN HÒA
Hồ Tĩnh Tâm



Dù chỉ có với nhau rất ít
Nhưng Xuân Hoà đã gắn những chiều thương
Hương của tóc
Của bờ vai
Của gió
Sắc của môi
Của má
Lịm Hoàng hôn.

Xuân Hoà ơi
Gió từ núi Thằn Lằn thổi xuống
Chín hồn nhau
Ướt đẫm tiếng tơ lòng
Hoài vọng gió
Thắp lửa chiều cháy đỏ
Đá cũng tan thành nhớ
Nữa là ta.

Từng con chữ
Sắp hàng thành duyên nợ
Cột đời nhau
Biết đến bao giờ?..

Dù chưa có
Người ơi
Dù chưa có
Một bàn tay nắm một bàn tay
Nhưng Vĩnh Phúc
Sẽ thắp ngày hạnh phúc
Nếu xa nhau
Còn vướng sợi tơ trời!..

Đại Lải, 11/7/06




TẤC LÒNG VỚI NGƯỜI ĐI
Hồ Tĩnh Tâm
Tặng Nguyễn Thị Lũy


Không thể đưa em về Yên Bái
Anh đưa anh về lại lòng anh
Thấy đời mong manh
Thấy tình hư ảo
Thấy những chiều bến sông giặt áo
Tóc ai dài nhưng không phải là em.

Anh đốt hết những đêm suông không ngủ
Không ngủ thương, không cạy cửa, không buồn
Không cả không, không cả cánh chuồn
Bay thấp, bay cao, báo mưa, báo nắng
Báo cột tay nhau trong chiều lằng lặng
Lẽ nào ta ăn cắp tình nhau?

Anh sẽ có ngày theo em về Yên Bái
Lời chồng con em gác lại thung sâu
Chạnh lòng ở đâu
Chạnh lòng ở gió
Chạnh lòng lửa đỏ
Thắp sáng đêm rừng.

Đêm dài con nước rưng rưng
Chảy mòn Yên Bái đã dừng được đâu.

Đại Lải, 8.7.06



THƠ CHO HAI NGƯỜI BẠN MỚI
Hồ Tĩnh Tâm

Một.
Tôi đã có một buổi chiều Đại Lải
Mắt em xanh chớp tím cả đồi thông
Chưa xa cách đã nghe lòng xa ngái
Trà Cổ ơi… biển sóng cuộn trong lòng.

Hai.
Dịu dàng đến tận cùng dòng Hương thơm cỏ núi
Em Phú Vang tóc xõa ánh dương chiều
Âm trầm quá, ngọt ngào xui bổi hổi
Thèm bàn tay nắm chặt lấy thương yêu.

Đại Lải, 2.7.06



XIN HÃY NÓI NÊN LỜI
Hồ Tĩnh Tâm
(tặng Ngọc Thúy)



Núi Bài thơ ơi núi Bài Thơ
Tôi với em đã hiểu nhau trên từng trang viết
Trời từ đây sẽ rung ngân da diết
Những riêng chung cột chặt lấy từng trang
Trải đời ra đầm đẫm dưới trăng vàng
Ta cháy hết ngỡ ngàng đêm huyền thoại
Tuổi đã qua biết bao mùa con gái
Vẫn trong veo dòng chảy của yêu thương
Tình là chi mà rất đổi vô thường
Bay thẳng xuống nghìn trùng thương với nhớ
Cho dậy sóng lời người ơi người ở
Sóng Hạ Long và sóng Cửu Long Giang
Sóng lòng ta dội tiếng đá vàng
Rung ngân mãi những cung đàn thổn thức
Khi ta đứng giữa chênh vênh bờ vực
Để kiếm tìm hai nửa cuộc đời nhau
Dù mòn đêm thao thức một niềm đau
Em cũng biết như là anh đã biết
Bến bờ xa cuồn cuộn dòng nước xiết
Chiếc thuyền tình mỏng mảnh qúa đi thôi
Có trao nhau xin hãy nói nên lời.

Đại Lải, 5.7.06
H.T.T.

Dẫu mòn thế kỷ vẫn chờ em!!! - HT

6 nhận xét:

Hồ Tĩnh Tâm nói...

15 ngày ở Đại Lải, Hoàng Thủy Hương là người hay sang trò chuyện với tôi nhất. Câu chuyện cứ xoay xoay quanh cái tội ông bà nào đó phê cho trẻ con học vần từ chữ E (chữ tiếng Tày chỉ cái chuyện ý của trai gái). Rồi thì chúng tôi luận văn chương và đọc thơ. Thỉnh thoảng Kim Giang và Ngọc Thúy ở sát phòng tôi cũng qua nhập cuộc, ngồi nép lại với nhau mà nghe và cười khúc khích. Giang mỏng mảnh như Huế. Thúy đậm đạp như Hạ Long.

Cái món chúng tôi thường bù khú với nhau là mít. Quái, cái Trại này sao mà lắm mít. Rặt mít ướt, đụng vào là dính mủ. Vậy mà ngon ơi là ngon. Ngon động trời ông Địa.

Kim Giang vốn kín đáo, ấy thế mà vào một buổi trưa, tôi chạy ra khỏi phòng hút thuốc- phòng lạnh mà anh Hoàng Dân lại đang ngủ- bắt gặp Giang Huế đang dùng khúc cây khều khều quả mít. Giang cứ nhón chân, rướn người lên mãi, để hở cả mảng bụng trắng hồng. Chừng trái mít rơi đánh bịch một tiềng, bể văng ra từng múi, tôi mới nói: Giang ơi, coi chừng mủ dính bụng. Giang nguýt tôi cái cóc: Không ngủ sao rình người ta!

Còn Thúy thì khó quên lắm. Thúy đã mời tôi với An Cư và anh Mai Sơn lên Móng Cái, làm giấy tờ cho chúng tôi qua chơi bên Đông Hưng Trung Quốc. Tôi nhớ nhất là bữa tiệc thơ ở Trà Cổ không thành, bởi mới gần sập chiều đã dông mù mịt. Thúy chạy xe, tôi ngồi sau ôm thằng bé Tiến Cường. Gió quất ù ù như roi vụt. Sét bủa nhằng nhằng. Sấm rền như bom xé. Tôi chỉ sợ Thúy hơ hỏng đâm xe xuống ruộng. Vậy mà Thúy lại sợ tôi làm té thằng nhỏ xuống đường. Thúy nói: Anh vòng tay ôm em cho chắc, kẻo thằng bé ngủ gục nó ngã đấy.

HTT

Hồ Tĩnh Tâm nói...

CHIỀU QUÊ GIÃ BIỆT
Hồ Tĩnh Tâm

Dặm về đường hãy còn xa
Đêm nay Gia Độ rượu ngà ngà say
Bạn bè tay nắm bàn tay
Rượu còn chưa cạn thì ngày còn lâu
Mai này mỏi bước những đâu
Cùa chưa về được bạc đầu Mệ ơi
Quê hương năm chục năm trời
Đêm nay gió thổi trắng đời nỗi đau
Nẻo về bạc trắng cỏ lau
Bánh xe nghiến nẻo nhiệm màu thời gian
Một mình bên bến sông Hàn
Bâng khuâng gió nội mây ngàn gọi nhau
Tấc lòng lệ ứa mày chau
Tình chưa chi đã vò nhàu nhau ra
Cùng là trong cõi ta bà
Kẻ còn người mất đau đà đau thay
Mệ nằm ngủ dưới đất dày
Có nghe con khóc tháng ngày cõi dương
Quê xưa bình địa chiến trường
Bạn con nằm xuống dọc đường hành quân
Cũng là một kiếp trên trần
Mệ thương đùm bọc quây quần cho vui
Nẻo xa chín suối ngậm ngùi
Giá như con kéo được lùi thời gian
Dẫu rằng thuở ấy cơ hàn
Có con có mệ còn than nỗi gì
Tấc lòng gởi lại mà đi
Đứt từng khúc ruột có chi đau bằng
Mệ về theo cõi vĩnh hằng
Ngày dài đằng đãng năm bằng số không
Thôi con tạ với mênh mông
Rưới vài giọt lệ cháy nồng mệ ơi
Còn non còn nước còn người
Còn con khóc mệ buồn rười rượi trôi
Nỗi niềm năm chục năm rồi
Chiều nay quê nội thỉnh hồi chuông thiêng

Gia Độ, Triệu Độ, Triệu Phong, 24.7.06
H.T.T.

Family nói...

Xin chào anh Hồ Tĩnh Tâm! Sao anh vắng nhà lâu đến vậy?

Nỗi cô đơn nói...

em đây anh

mai nói...

chào thầy. em là mai huỳnh.lâu quá không gặp thầy,em chúc thầy nhiều sức khoẻ.và một bài thơ:
BẠN TIẾP TỤC RA ĐI
TÔI Ở ĐÂY VÀ BỤC GIẢNG
NĂM THÁNG THỜI GIAN
XOÁ DẦN KỈ NIỆM
MIỀN NHỚ CÒN ĐÂY
BƠ VƠ TRÊN TRANG GIẤY

mai nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.